25 Tháng Tư 20247:09 SA(Xem: 24)
Nguồn: Spiritdaily.com 1. Một người kể cảm nghiệm như sau: “Khi chúng tôi đang ở vùng Cyprus thì chúng tôi đi du lịch ở xa nên thuê xe hơi đi. Khi đi được một lúc thì chúng tôi bị lạc vào một con đường khác và bị mất phương hướng. Lúc đó khoảng 2:00 g sáng.
24 Tháng Tư 20249:29 CH(Xem: 24)
8 ĐIỀU HỨA CỦA ĐỨC MẸ KHI MẶC ÁO ĐỨC BÀ MẦU NÂU Áo Đức Bà Mầu Nâu làm một Á Bí Tích của người Công Giáo. Khi mặc áo Đức Bà Mầu Nâu thì Đức Mẹ Maria sẽ bảo vệ chúng ta khỏi mọi sự dữ. Sau đây là 12 điều hứa của Đức Mẹ khi ta mặc Áo Đức Bà. 1. Những ai chết mà mặc Áo Đức Bà Mầu Nâu thì sẽ không rớt vào lửa hoả ngục đời đời.
22 Tháng Tư 20245:35 CH(Xem: 54)
Nguồn: Internet Thánh Gioan John Vianney và quyền năng của Áo Đức Bà Mầu Nâu.
22 Tháng Tư 20245:32 CH(Xem: 64)
Năm 2004, tôi đã dịch và viết nhiều sách trong năm này. Một trong những tác phẩm mà tôi đã dịch và sưu tầm có tên là 50 Tuần Cửu Nhật Gõ Cửa Thiên Đàng. Sau đây là bản dịch mà tôi đã cố gắng dịch thuật, bản chính ở phía dưới bằng tiếng Anh là từ Cố LM Don Dolindo Ruotolo. Ngài là một nhà thần bí người Ý. Những lời cầu này là do Chúa Giêsu ban cho Cố LM...
18 Tháng Tư 20249:08 CH(Xem: 75)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Cố LM Don Dolindo có những cảm nghiệm rất hay. Khi còn nhỏ, ngài chịu nhiều sự bách hại và khổ đau. Bằng cách nào mà ngài đã cố gắng ngửng đầu cao lên khỏi bể nước và luôn vui vẻ? Chúa Thánh Thần đã khơi nguồn cảm hứng cho ngài với lời cầu nguyện đơn sơ như sau:
18 Tháng Tư 20248:35 CH(Xem: 64)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Lúc gần đây có nhiều người biết đến hiện tượng: "Padre Pio of Naples", đó là điều mô tả về cố linh mục Don Dolindo Ruotolo. Ngài qua đời vào năm 1970, chỉ hai năm sau khi Padre Pio qua đời vào năm 1968. Ngài đang làm việc một cách hữu hiệu từ Thiên Đàng. Ngài an ủi, dỗ dành, chữa lành cho rất nhiều người khỏi chứng bịnh lo âu,
18 Tháng Tư 20247:58 CH(Xem: 52)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Có một gương sáng lớn nhất, đó là chính Chúa Giêsu. Kẻ dữ độc ác đã đóng đinh Chúa Giêsu, Con Chí Thánh của Chúa Cha ở trên cây thánh giá. Lúc đó, Satan nghĩ rằng hắn đã chiến thắng. Nhưng sự thật thì trái lại. Đó là bởi vì Chúa đã biến đổi sự dữ ấy thành sự thiện.
18 Tháng Tư 20243:58 CH(Xem: 65)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Sr. Emmanuel viết: Có một phụ nữ gõ cửa nhà tôi. Trông cô ấy thật là quá đau khổ, xuống sắc và thiểu não. Đôi mắt, đôi má và cái miệng của cô trông rất là buồn thảm và héo hắt. Cô bắt đầu kể lể về mọi nỗi thống khổ của mình.
17 Tháng Tư 20249:07 CH(Xem: 66)
https://luisapiccarreta.com/other-category/cristina-montella-sister-rita-of-the-holy-spirit-the-little-girl-of-padre-pio/ 1. Thời thơ ấu Nữ tu Cristina Montella được sinh ra tại vùng Cercola (Naples) vào ngày 3/4/1920. Khi cô bé được 2 tuổi, cô đang ở chơi nhà một người cô thì nhìn thấy một bức hình của Thánh Gerard Majella,
17 Tháng Tư 20244:44 CH(Xem: 63)
Đức Mẹ Guadalupe hiện ra ở Tepeyac, Mexico City, nước Mễ Tây Cơ từ ngày 9/12/1531 đến ngày 12/12/1531 và chữa lành rất nhiều người, dù rằng người ta đã chết nhưng vẫn được Mẹ cho sống lại.

Anh hai của tôi

02 Tháng Mười 20196:28 CH(Xem: 665)

anhemAnh hai của tôi

Anh chở tôi bằng xe đạp vượt quãng đường hơn 200 km để lên Sài Gòn thi đại học, với quyết tâm "có làm ăn mày hay ở đợ cho người ta anh cũng sẽ nuôi em học".

Đầu năm 1990, cả nhà tôi chuyển vào Nam làm kinh tế mới, không ruộng đất, không người thân thích, cái đói nghèo đeo đuổi gia đình trong từng giấc ngủ. Nghèo quá nên mấy anh em chẳng đứa nào được học đến nơi đến chốn, riêng tôi vẫn mong lắm thoát cái nghèo bằng con chữ.

Tốt nghiệp cấp ba là cố gắng của bao buổi đi làm cỏ, chặt mía, cuốc đất, xịt thuốc sâu, lên rừng kiếm củi nấu than, mót sắt vụn. Tôi bí mật nộp hồ sơ đi thi đại học với sự ủng hộ của anh hai. Tôi nhớ như in câu nói: “Em cứ thi đậu đi, có làm ăn mày hay ở đợ cho người ta anh cũng sẽ nuôi em học”.

Nhà tôi cách Sài Gòn hơn trăm cây số, vì nghèo nên tôi đi thi bằng xe đạp của anh chở chứ không dám đi xe đò. Trước ngày đi thi, anh chuẩn bị hai can nước mười lít, vài đòn bánh tét anh tự gói, vỉ thuốc chống say, chống sốt cùng mấy bộ quần áo cũ còn tươm tất nhất.

Tháng bảy năm đó trời mưa nặng hạt, hai anh em tôi dậy từ tờ mờ sáng để kịp xuống điểm thi ở Sài Gòn. Quãng đường hơn trăm cây số đó đã in vào tim tôi là hình ảnh người anh còm cõi chở tôi đi thi giữa mưa nặng hạt, gió giật, đất đỏ bám kín bánh xe. Đôi vai anh gầy mà vĩ đại đến lạ kỳ, tiếng xe kẽo kẹt mà đẹp mê lòng người là vậy.

Chúng tôi đạp từ tờ mờ sáng đến gần khuya cũng đến được điểm thi ở quận 5. Sau đó, hai anh em xin ở nhờ dưới mái hiên của một quán cơm bình dân. Đêm đó anh thức trông cho tôi học bài, canh cho tôi ngủ với nụ cười hiền đầy tự hào về em mình.

Trời không phụ lòng người, tôi thi đậu đại học với số điểm cao so với mặt bằng chung, ước mơ bắt đầu được xây đắp từ đó. Tôi học đại học là chuyện không tưởng ở cái xóm nghèo mà phần lớn chưa quá cấp hai, chỉ biết tròn mặt chữ.

Mỗi tháng, anh đi làm thuê cuốc mướn, dậy sớm từ ba giờ sáng mót mủ cao su tằn tiện gởi cho tôi một triệu đồng, số tiền vừa đủ cho tôi đóng trọ, tiền giáo trình, quỹ lớp. Thành thử cứ mỗi tháng một lần con đường thân thương lại có bóng dáng một con người đặc biệt. Anh lầm lũi đạp xe từ quê lên Sài Gòn với mười cân gạo, đôi chục trứng, dưa cà, đòn bánh, tấm quà quê của mấy cô bác hàng xóm gởi lên cho tôi.

Tôi cố gắng đi học, một buổi tranh thủ đi làm thêm đỡ đần anh, với tôi chẳng có gì đáng để ghi nhớ hơn hình ảnh chiếc xe đạp với người anh mạnh mẽ. Ngày tốt nghiệp, tôi vẫn ngỡ là giấc mơ, gần năm năm trời với bao khó khăn, nước mắt đã mang lại trái ngọt.

Rồi tôi cũng xin được việc, chăm chỉ đi làm, tôi thực hiện trọn vẹn lời hứa vì anh đã cho tôi những điều quý giá nhất rồi. Tôi viết những dòng này không phải để than thở, hay cầu mong sự thương hại của người đời mà muốn chia sẻ, tri ân người anh tuyệt vời của mình. Mỗi người có một thần tượng, với tôi anh cả là minh chứng cho những yêu thương vô bờ bến.

Cuộc sống gia đình tôi của thì hiện tại no đủ hơn, tôi đi làm gom tiền để anh đi học nghề, giờ anh cũng có thể kiếm cơm nhẹ nhàng hơn xưa rất nhiều. Anh có thể nghèo, có thể ít học, anh cũng chẳng biết nói những lời hoa mỹ như người ta, song anh có thể hy sinh tất cả vì em của mình. Thế nên cuộc sống đất Sài thành dù có bon chen, cơm áo gạo tiền có bộn bề như thế nào tôi cũng không nặng lòng.

Anh hai ơi, em không biết anh có đọc được những dòng này không, song mỗi khi đứng trước cám dỗ cuộc sống, đứng trước những dục vọng đời thường, em luôn nghĩ về anh để sống thật đẹp. Em cảm ơn anh, cảm ơn những chuyến xe tạo dựng cho em cuộc đời tươi đẹp. Em lúc nào cũng muốn nói câu “Em yêu anh hai nhiều lắm”.

Mai Đức Trung