Trong đời sống hàng ngày, nếu biết yêu thương, tích đức, làm nhiều việc thiện, lòng thanh thản, vô ưu. Luôn luôn biết tín thác hoàn toàn vào Thiên Chúa toàn năng. Nếu làm được như vậy thì đời sống hàng ngày có hạnh phúc, có niềm vui, chính đó là thiên đàng. Khi chết sẽ kéo dài hạnh phúc, niềm vui đó sang bên kia thế giới. Cho nên theo tôi nghĩ, thiên đàng là sự kéo dài hạnh phúc, bình an, vui vẻ ở đời này sang đời sau, sau khi chết.
Muốn có hạnh phúc, niềm vui, bình an phải thực hiện “Thánh Ý Chúa vì Thánh Ý Chúa là sự bình an của con”.
https://hdgmvietnam.com/chi-tiet/thanh-y-chua-la-su-binh-an-cua-con-46220
“Con người chỉ hạnh phúc thực sự khi chu toàn và bước đi trong đường lối mà Thiên Chúa đã vạch ra cho họ.”
Thánh Augustino nói: “Lạy Chúa Chúa đã dựng nên chúng con cho chính Chúa, và tâm hồn chúng con không tìm thấy sự bình an cho đến khi được an nghỉ trong Chúa” (Tự thú,I)
Học hỏi, thực hiện sự khiêm nhường, chịu đựng và chấp nhận những điều trái với ý của mình. Làm sao giữ được bình tĩnh khi ta bị la lối, bị nói xấu, cự nự, bị vu cáo, đặt điều những việc ta không có làm? Làm sao bình tĩnh, không gây gỗ, không to tiếng lại?
Suy niệm, học hỏi và thực hành lời Chúa Giê Su dạy. “Hiền lành và khiêm nhường trong lòng”. Tập yêu thương, thương xót người dầu người đó đã công kích mình. Dầu có bị công kích, bị nói xấu, bị chạm tự ái, phật lòng cũng lấy tình yêu thương và lòng thương xót mà đối xử “như Cha trên trời là đấng có đầy lòng thương xót.”
Những ai chết trong ân sủng và ân nghĩa của Thiên Chúa và đã hoàn toàn được thanh tẩy, sẽ sống muôn đời với Chúa Kitô. Họ sẽ mãi mãi giống như Thiên Chúa vì họ sẽ thấy “Ngài đúng như Ngài là” (1Ga 3,2) “mặt giáp mặt” (Câu 1023 Sách GLGHCG)
Thiên đàng là: “Mắt chưa từng xem thấy, tai chưa từng nghe thấy, lòng trí con người chưa từng nghĩ tới, đó là tất cả những gì Thiên Chúa đã dành sẵn cho những ai yêu mến Ngài (1Cr 2, 9)” (Câu 1027 Sách GLGHCG)
Làm việc theo lương tâm thường là làm đúng với ý của Thiên Chúa.
Nếu coi tiền bạc là quan trọng, tiền bạc là trên hết, “tiền là tiên, là phật” dùng mánh khóe lường gạt người khác để làm giàu. Nếu có quyền lực, khi làm quan, mà tham nhũng kiếm đồng tiền bất chính, hại người để giàu có, tâm không bình an làm sao lúc chết bình an được.
Tiền bạc không cần phải quá giàu có, đủ ăn, đủ tiêu xài. Nếu may mắn, Chúa thương, trong tuổi già không phải nhờ trợ cấp của chánh phủ đã là quý rồi. “Tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc” (Biết đủ là đủ, chờ cho đủ thì bao giờ mới đủ)
Khi về hưu, đến cuối đời mới thấy: có một gia đình êm ấm, đoàn tụ, hoà thuận, yêu thương nhau, con cháu thường xuyên gặp gỡ nhau là quan trọng hơn là “phải thật giàu có, nổi tiếng, danh vọng, địa vị cao trong xã hội.”
Tác giả: Phùng Văn Phụng