04 Tháng Năm 20245:02 CH(Xem: 43)
Nguồn: The Glories of Mary Thánh Alphonsus Liguori kể lại cảm nghiệm lạ lùng này: Năm 1228 có một vị linh mục đang cử hành Thánh Lễ vào ngày Thứ Bẩy để vinh dang Đức Mẹ Maria. Bỗng có một lực lượng lạc giáo Albigensian xuất hiện rồi chúng cắt đi cái lưỡi của vị linh mục.
04 Tháng Năm 20244:41 CH(Xem: 42)
(Những ai còn xa Mẹ và Giáo hội của Con Mẹ, cần mau trở về) Trong lịch sử kiến lập nhà dòng Chúa Giêsu ở Neapoli, có kể truyện một nhà quí phái trẻ tuổi người Tô cách lan, tên là Guliemô Elphinstone, hoàng thân của hoàng đế Giacôbê. Sinh trưởng trong bè rối, ông đã nhiễm lây tất cả học thuyết của lạc giáo. Nhưng một ánh sáng trên trời cho ông dần dần...
04 Tháng Năm 20244:38 CH(Xem: 30)
Có 36 Truyện từ Sách Vinh Quang Đức Mẹ Maria của Thánh Anphongsô Liguori, CSsr. Tác giả: Thánh Anphongsô Liguori Dịch giả: Phạm Duy Lễ Nếu chưa bị chết sa hỏa ngục thì không ai không thể trở về cùng Chúa, không thể được Chúa thương, nếu họ kêu xin Mẹ cứu giúp (Lời Đức Mẹ phán với thánh nữ Brigitta) Những truyện sau đây chứng minh cho sự thật trên.
04 Tháng Năm 20242:55 CH(Xem: 35)
Nguồn: Fr. Livio’s Blog Sẽ có hai điều bí mật đầu tiên xẩy ra và đem lại nỗi thống khổ cho nhân loại nhưng lại cần thiết cho linh địa Medjugorje 1. Thư của đọc giả gửi cho cha Livio:
03 Tháng Năm 20241:29 CH(Xem: 47)
Nguồn: Forums of the Virgin Mary và www.spiritdaily.com 1. Cuộc thị kiến mà ĐGH Leo XIII đã có trong lúc ngài dâng Thánh Lễ vào năm 1884 Khi ấy ngài nhìn thấy ma quỷ đang cố gắng đánh phá thành phố vĩnh cửu là thành phố Roma. Ngài cũng được nghe thấy Satan xin Chúa cho hắn thử thách Giáo Hội trong vòng 100 năm.
03 Tháng Năm 202412:40 CH(Xem: 43)
Nguồn: Forums of the Virgin Mary và www.spiritdaily.com 1. Dấu hiệu thời đại đó là cuộc thanh tẩy được Đức Mẹ báo tin Có một số người trên thế giới chưa nhận thức rằng thế giới và cuộc đời của chúng ta đang ở trong tình trạng chưa từng xẩy ra. Cũng có nhiều người không thể hiểu được lý do tại sao lại có vấn đề này xẩy ra.
03 Tháng Năm 202411:41 SA(Xem: 42)
Nguồn: Internet Câu chuyện này xẩy ra tại nước Thổ Nhĩ Kỳ (Turkey): Có một anh chàng người Thổ Nhĩ Kỳ rượt đuổi một anh chàng người Hy Lạp.
03 Tháng Năm 202411:13 SA(Xem: 44)
Một nữ tu kể chuyện: Anh là một vị bác sĩ người Phật Giáo còn chị là một kế toán viên người Công Giáo. So ra thì họ cũng là môn đăng hộ đối. Tuy nhiên gia đình anh không muốn cho anh lấy vợ người Công Giáo và họ tìm mọi cách để ngăn cản đám cưới ấy.
03 Tháng Năm 20245:33 SA(Xem: 46)
Hôm nay tôi nghe một tin buồn: Người chồng hơn 70 tuổi của người bạn tôi đã qua đời tại Saigon vì không thể thở nổi. Nếu anh còn sống ở California thì với điều kiện có Medicare, anh sẽ được bịnh viện chăm sóc y tế thì anh không chết mau lẹ như thế...
30 Tháng Tư 20248:44 CH(Xem: 68)
Nguồn: Spiritdaily.com Tại làng San Giovanni còn có một nhà thần bí thứ hai, ngoài cha Padre Pio ra. Ngôi làng nhỏ này đã trở nên nổi tiếng vì có cha Padre Pio, kể từ sau Thánh Phanxico thành Assisi.

CN 5135: Quý Sr Dòng Benedictine tại nước Ukraine kể cảm nghiệm #13

16 Tháng Ba 202212:38 SA(Xem: 541)

13-11SCN 5135: Quý Sr Dòng Benedictine tại nước Ukraine kể cảm nghiệm #13

Thư này do Viện Phụ Marion Nguyen từ Washington State nhận được từ Dòng Benedictine gửi:

Trước khi chiến tranh bắt đầu vào ngày 24/2/2022, Mẹ Klara đã gửi 7 nữ tu gồm những người it đi lại được và có một người bị chứng bịnh lùn đến vùng Lviv ở nhà dòng con, đó là tu viện Thánh Giuse. Có 10 nữ tu còn lại thì ở tu viện của họ tại vùng Zhytomyr, khoảng 80 dặm về phía Tây của thủ đo Kiev.

Trong vài ngày qua, có 3 gia đình đến xin ở nhờ với quý Sr vì chồng của họ đăng lính đánh giặc. Thế là các tu sĩ đón chào họ. Mỗi lần có tiếng rú của còi xe thì mọi người trốn và một nơi hầm dưới đất ở bên ngoài của tu viện nhưng trong khu vườn của tu viện.

Các nữ tu ở trong nhà kho đào dưới đất với gia đình những người tị nạn để đợi cho những loạt bom đạn tấn công chắm dứt. Có những cuộc tấn công kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ.

Tại vùng Zhytomyr vào ngày 2 tháng 3, bom dội rất mãnh liệt. Các nữ tu và 3 gia đình người tị nạn phải dọn lên Thánh Đường để sinh hoạt. Tiếng còi hụ lên 4 lần trong vòng 5 tiếng đồng hồ. Ngày hôm sau, họ nghe rằng ở ngôi trường gần đó đã bị đánh bom. Mẹ Klara quyết định rằng vào ngày 4 tháng 3 thì đóng các cửa lớn của tu viện và cùng với 3 gia đình, họ lái xe để Lviv. 

Họ đến tu viện Thánh Giuse khoảng sau nửa đêm. Họ gặp lại 7 nữ tu và 1 tu sinh, họ tiếp tục đón nhận những người tị nạn chạy trốn từ Kiev, Mariupol và từ các thành phố đã bị phá huỷ. Một số người muốn vượt biên giới Ba Lan và Ukraine, khoảng 40 dặm phía tây của Lviv. Những người khác đi tìm nhà bởi vì nhà của họ bị bom đạn của Nga phá huỷ. 

Khi các nữ tu đến vào ngày 4/3 thì có khoảng 40 người tị nạn. Con số người tị nạn gia tăng mỗi ngày. Hôm nay, 11/3 người ta giúp nhà cho hơn 150 người, họ sử dụng từng chỗ trống của tu viện. Có hơn 50 trẻ em.

Co nhiều người được sắp xếp để ở trong từng phòng. Như thế các nữ tu có thể nhận những người khác. Những người ở tạm cùng với các nữ tu đã giúp nấu ăn, giặt giũ và phục vụ các gia đình. Có những gia đình thay phiên nhau ăn trong phòng ăn vì phòng quá nhỏ. Các nữ tu tiếp tục cuộc sống thường nhật trong tu viện và tham dự Thánh Lễ.

.
Không có gì kể là hành động dũng cảm trong lúc đón chào người tị nạn. Bởi vì chúng tôi cũng có chung một niềm đau. Hàng triệu người biết được qua video - được phát hình trên mạng qua truyền thông của Vatican. Họ chiếu phim người tị nạn trong bóng tối, trong mọi phòng, không khí hoà bình lẫn lộn với những tiếng đạn súng nổ, tiếng xe hú như xé nát bầu trời ở phía bên ngoài của tu viện.  Các nữ tu Dòng Benedictine Vô Nhiễm ở vùng Zhytomhyr. Vài giờ sau khi chiếu video, các nữ tu phải rời khỏi tu viện, trước là để tìm nơi trú ẩn trong thánh đường, rồi thì sau một cuộc hành trình dài, họ vào ở trong nhà các nữ tu ở vùng Lviv.

Bây giờ để không bỏ bê luật kinh sách, họ đã yểm trợ đến 130 người tị nạn, trong đó có 40 trẻ con, ở trong một khoảng không gian chật hẹp. Chúng tôi liên lạc với họ, và tối hôm qua, sau khi nhận được một cuộc thăm viếng bất ngờ của ĐGH Krajewski, họ gửi cho chúng tôi cảm nghiệm ngắn này.

Sr Maria Ludmila OSB, 33, viết cho 10 người.

Các bạn thân mến, lần đầu tiên trong 2 tuần, tôi mở cái computer laptop để viết vài điều. Lần đầu tiên trong hai tuần đầu của trận chiến, tôi có thể viết mà không rời xa túi ở trên sàn nhà thứ nhất gần cái cửa.

Tại đây ít nghe tiếng còi hụ vì ở đây là Lviv thì bom đạn không rơi rớt như ở vùng Zhytomyr. Từ bầu trời, những tiếng ồn của máy bay quân sự đến liên tiếp. Chúng tôi ở đây trong ngôi nhà mới này, đã là 7 ngày rồi nhưng thời gian dài như vĩnh cửu. Đàng sau chúng tôi là cảnh tượng bỏ bom tại tất cả các thành phố. mà chúng tôi đi ngang qua. Rồi lại thấy cả một đoàn người đi không dứt.

Bây giờ tôi nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng của chiến tranh, nó không còn ở trong tin tức. Tôi nhìn thấy chiến tranh trong đôi mắt của những người mà tôi đã gặp gỡ. Những gia đình này đã từng nhìn thấy các xe tăng ở nơi công trường trong thành phố của họ hay những ai mà nhà của họ bị phá huỷ. Họ gõ cửa chúng tôi mà không biết ai, họ thấy tu viện ở trên đường và họ đến xin trú ẩn.

Những nhà báo phương Tây thường đến với chúng tôi. Họ muốn chúng tôi nói vài điều. Chúng tôi chỉ cho họ thấy những gì mà chúng tôi làm cho các nạn nhân. Bởi vì người ở đây không thể nói hay kể ra những gì mà họ cảm nghiệm trước khi đến vùng này. Họ chỉ khóc và nói lời cám ơn. Một người mẹ có con nhỏ mới có 15 ngày. Cháu được sinh ra trong chiến tranh. Và những ai cùng chạy với cô sau khi cô sanh, hỏi tôi một cách ngạc nhiên:

"Có phải chúng ta đã ở trên Thiên Đàng rồi sao?"

Tôi không có từ ngữ để nói. Chỉ có sự tê dại của đau đớn. Tôi ngạc nhiên và không hiểu được sự bất công này. Và nếu tôi phải viết ít nhất là một câu thì tôi sẽ viết như sau:

"Tôi không muốn nghe tiếng động ồn ào của phi cơ trên bầu trời nữa."

Bạn có nghĩ rằng chúng ta cần viết một bài về việc quý Sr đã cho dân họ vào tá túc không? Có điều gì phi thường về việc ấy? Rồi sao có thể làm được? Không có gì đặc biệt. Không có nhu cầu ngay cả là người Kito hữu, chỉ là con người.

Tất cả mọi người làm ở đây. Họ là anh chị em của chúng ta. Họ là những người mà chúng ta có cùng một niềm đau chung, và bây giờ ở cùng nhau trong một căn nhà. Nước của chúng tôi có đầy những người đức hạnh và có tinh thần dũng cảm. Nhiều người đang hy sinh cuộc đời của họ để cho chúng ta tiếp tục sống, yêu thương và cầu nguyện. Nhiều người sẽ không bao giờ trở lại. Chúng tôi biết tên của họ. Do đó, chúng tôi không muốn những gì mà chúng tôi làm được coi như là hành động anh hùng. Không có anh hùng ở đây. Cho cái giường và cho bánh ăn cho những người không có thì đó không phải là sự anh hùng, đó là nhân đạo.

Chúng tôi cảm ơn về những sự giúp đỡ mà quý vị ban tặng cho chúng tôi, và về việc báo động cho thế giới về những sự dữ đang đè nặng chúng tôi.

(Roberto Cetera sưu tầm lời chứng)

Kim Hà dịch, 15/3/2022