Vừa sinh em bé xong, Hoa được chuyển về nằm trong phòng hồi sức. Cô rất mệt, ngủ thiếp đi, cái nghèo đeo đẳng theo cô đến tận những lúc cô yếu đuối, cần được giúp đỡ nhất, cô một mình âm thầm đón nhận. Lát nữa đây, tỉnh dậy, cô không còn tiền để mua hộp cơm ăn. Điện thoại của cô đã lâu không có tiền nạp card, cô cũng chỉ dùng để nghe, không thể gọi để nhờ người thân ở xa giúp đỡ. Như một thói quen từ lâu, cô âm thầm dâng lên Chúa tất cả những đau khổ, hợp cùng cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu Ki-tô để cầu nguyện cho các linh hồn.
Mười giờ đêm, tiếng chuông điện thoại -mặc dù điện thoại đã hết pin cúp nguồn- đánh thức Hoa dậy, bên kia có tiếng một cô gái cầu cứu: Chị ơi, em là bạn cùng phòng của Dung, Dung bị làm sao đó chị, chị cứu Dung với! (Dung là em ruột của Hoa, thời điểm đó Dung đang còn đi học, ở trọ cách chỗ Hoa hơn 400km). Nghe giọng điệu gấp gáp, cô trả lời cho cô gái gọi điện rằng: “Em ơi, chị vừa sinh em bé xong rất yếu, đang ở bệnh viện, chị ở xa không giúp gì được, điện thoại chị đã hết pin cúp nguồn, lại không có tiền nên không thể gọi điện nhờ người thân đến giúp. Chị nhờ em cứu Dung giúp chị”.
Cô gái bên kia đồng ý rồi cúp máy. Hoa khẽ khép đôi mi mệt mỏi lại và cầu nguyện, dâng em gái mình lên cho Chúa… hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra…
Một tháng sau, gia đình cô mới kể cho Hoa nghe rằng trong thời gian Hoa nằm viện sinh em bé, Dung uống thuốc tự tử (sau này gia đình mới biết Dung lấy loại thuốc dùng để xoa bóp điều trị bên ngoài, loại thuốc đó rất độc nếu uống phải. Hỏi ra mới biết Dung lén lấy để uống), nhưng gia đình giấu không cho Hoa biết vì sợ Hoa bị sản hậu khi mới sinh con. Hoa hỏi lúc đó ai gọi điện xin Hoa cứu, cả nhà không ai biết hết. Thấy lạ, Hoa gọi điện hỏi lại Dung rằng hôm Dung uống thuốc tự tử, có người bạn gái nào ở bên cạnh Dung gọi điện, chăm sóc và đưa Dung đi bệnh viện?
Dung trả lời:
Hôm đó em cố tình tự tử nên chỉ ở một mình ở phòng trọ, khoá trái cửa phòng. Bên cạnh không có ai, em uống thuốc xong một lát tự nhiên bị ói ra rồi khoẻ, không ai biết để đưa đi bệnh viện. Hoa giật mình hỏi lại:
_ Lúc em uống thuốc tự tử là mấy giờ?
_ Dạ 10 giờ đêm.
Hoa sững sờ hiểu mọi chuyện, thầm cảm tạ Chúa đã cứu linh hồn em gái khỏi sự chết đời đời.
Sau này, Hoa hỏi ý kiến một người linh hướng, người đó giải thích rằng: Thiên Thần Hộ Thủ của Dung đã gọi điện, khi Hoa trả lời “chị nhờ em cứu Dung giúp chị”, thì Thiên Thần Hộ Thủ đã cầu xin Chúa và Đức Mẹ cứu Dung, nên Chúa cho Dung ói thuốc ra và hoàn toàn khoẻ mạnh.
Cô thắc mắc hỏi lại vị linh hướng: Tại sao biết đó chính là Thiên Thần Hộ Thủ chứ không phải một ai khác? Người đó trả lời: vì chỉ có Thiên Thần Hộ Thủ mới xưng danh là “bạn”. Thiên Thần Hộ Thủ là bạn của chúng ta, theo chúng ta cả đời để giúp đỡ chúng ta!
Dung đã được Chúa cho cơ hội làm lại từ đầu, trở về xưng tội , từ bỏ ý định tự tử. Từ nhỏ đến lớn, Hoa có một thói quen là cho dù chuyện gì xảy ra cũng không bỏ lễ Chúa Nhật, chỉ khi nào không đi nổi, bệnh nặng cô mới phải ở nhà. Một hôm, tự dưng cô quên mất hôm đó là chủ nhật. 15h, cô khoá cửa phòng, một mình ngủ thiếp đi rất ngon. Đang ngủ say, Hoa nghe có người đập nhẹ chân mình vài cái và gọi:
- Hoa, dậy đi lễ.
Cô bật dậy tỉnh táo hoàn toàn như chưa hề ngủ, rồi nhớ lại hôm nay là chủ nhật, nhìn đồng hồ 15h30, còn 30 phút nữa là lễ, chỉ còn một thánh lễ lúc 16h cuối cùng trong ngày chủ nhật. May quá! vẫn còn kịp.
Sau khi đi lễ về, cô ngớ người ra… Ủa, mình khoá trái phòng mà ai vào phòng đập chân gọi mình vậy nhỉ? Và cô tin, đó là Thiên Thần Hộ Thủ của mình, thầm cảm ơn Ngài -bạn đường thân thiết luôn giúp đỡ, gìn giữ, hộ phù dẫn dắt cô trên đường lữ hành trần gian về với Chúa.
ST