Vỡ òa…
(03.04.2018 – Thứ Ba Tuần Bát Nhật Phục Sinh)
Tin Mừng: Ga 20,11-18
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an
11 Khi ấy, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, 12 thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. 13 Thiên thần hỏi bà : “Này bà, sao bà khóc ?” Bà thưa : “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu !” 14 Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. 15 Đức Giê-su nói với bà : “Này bà, sao bà khóc ? Bà tìm ai ?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói : “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” 16 Đức Giê-su gọi bà : “Ma-ri-a !” Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri : “Ráp-bu-ni !” (nghĩa là ‘Lạy Thầy’). 17 Đức Giê-su bảo : “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ : ‘Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em’.” 18 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ : “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
Tin Mừng Phục Sinh có lẽ được bắt đầu bằng sự mất mát, đau buồn.
Thánh Gio-an tông đồ đã khắc họa rõ ràng cảnh tượng mất mát này theo Tin Mừng của Ngài qua động thái phản ứng của bà Ma-ri-a Mác-đa-la – Người phụ nữ theo dõi và chứng kiến gần như toàn bộ cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su – Bà đã đứng dưới chân thập giá (x. Ga 19,25) và cũng là người có mặt lúc táng xác Chúa (x. Mt 27,57-61). Chính Bà cũng là người trước tiên ra thăm mộ Chúa lúc sáng sớm khi trời còn tối. Và cũng chính Bà phát hiện tảng đá lấp cửa mộ Chúa của mình đã lăn khỏi mộ. Ngôi mộ trống không, chỉ còn những dải khăn liệm cuốn lại còn đó.
“Người ta đã đem xác Chúa ra khỏi mộ rồi… Người ta đã lấy mất Chúa của chúng ta rồi và không biết họ để Người ở đâu” – Bà đã vội vàng chạy về báo tin và nói với Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến (x. Ga 20,1-2.11-15).
Mất. Mất hết tất cả rồi. Mất xác Chúa đồng nghĩa là mất Chúa. Mất hết hy vọng, mất hẳn niềm vui thật rồi.
Nhưng chính lúc tưởng chừng mất hết tất cả thì lại tìm thấy. Chính khi khóc lóc u sầu thì được ủi an. Niềm vui vỡ òa… (x. Ga 20,16-18)
Trong cuộc sống, nhiều lúc mình cũng rơi vào tình trạng thất vọng, chán nản trước những thất bại, đổ vỡ mất mát đã trải qua. Cuộc đời mỗi người lắm khi giống như những ngôi mộ trống trải. Nếu cứ quanh quẩn trong nỗi lo lắng, u sầu với cuộc sống hiện tại này, thì chẳng bao giờ mình nhận ra được Chúa Phục Sinh, chẳng bao giờ mình cảm thấy đời mình bình an, thư thái với thực tại vĩnh cửu nơi thiên quốc mà Chúa Phục Sinh mang lại cho mỗi người.
“Lạy Chúa, xin cho con bước đi với Ngài; Xin cho con cùng vác với Ngài
Thập giá trên đường đời con đi.
Lạy Chúa xin cho con đóng đinh với Ngài; Xin cho con được chết với Ngài, để được sống với Ngài vinh quang” (Con đường Chúa đã đi – lm. Văn Chi)
CÁT BIỂN
(03.04.2018 – Thứ Ba Tuần Bát Nhật Phục Sinh)
Tin Mừng: Ga 20,11-18
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an
11 Khi ấy, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, 12 thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. 13 Thiên thần hỏi bà : “Này bà, sao bà khóc ?” Bà thưa : “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu !” 14 Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. 15 Đức Giê-su nói với bà : “Này bà, sao bà khóc ? Bà tìm ai ?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói : “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” 16 Đức Giê-su gọi bà : “Ma-ri-a !” Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri : “Ráp-bu-ni !” (nghĩa là ‘Lạy Thầy’). 17 Đức Giê-su bảo : “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ : ‘Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em’.” 18 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ : “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
Tin Mừng Phục Sinh có lẽ được bắt đầu bằng sự mất mát, đau buồn.
Thánh Gio-an tông đồ đã khắc họa rõ ràng cảnh tượng mất mát này theo Tin Mừng của Ngài qua động thái phản ứng của bà Ma-ri-a Mác-đa-la – Người phụ nữ theo dõi và chứng kiến gần như toàn bộ cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su – Bà đã đứng dưới chân thập giá (x. Ga 19,25) và cũng là người có mặt lúc táng xác Chúa (x. Mt 27,57-61). Chính Bà cũng là người trước tiên ra thăm mộ Chúa lúc sáng sớm khi trời còn tối. Và cũng chính Bà phát hiện tảng đá lấp cửa mộ Chúa của mình đã lăn khỏi mộ. Ngôi mộ trống không, chỉ còn những dải khăn liệm cuốn lại còn đó.
“Người ta đã đem xác Chúa ra khỏi mộ rồi… Người ta đã lấy mất Chúa của chúng ta rồi và không biết họ để Người ở đâu” – Bà đã vội vàng chạy về báo tin và nói với Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến (x. Ga 20,1-2.11-15).
Mất. Mất hết tất cả rồi. Mất xác Chúa đồng nghĩa là mất Chúa. Mất hết hy vọng, mất hẳn niềm vui thật rồi.
Nhưng chính lúc tưởng chừng mất hết tất cả thì lại tìm thấy. Chính khi khóc lóc u sầu thì được ủi an. Niềm vui vỡ òa… (x. Ga 20,16-18)
Trong cuộc sống, nhiều lúc mình cũng rơi vào tình trạng thất vọng, chán nản trước những thất bại, đổ vỡ mất mát đã trải qua. Cuộc đời mỗi người lắm khi giống như những ngôi mộ trống trải. Nếu cứ quanh quẩn trong nỗi lo lắng, u sầu với cuộc sống hiện tại này, thì chẳng bao giờ mình nhận ra được Chúa Phục Sinh, chẳng bao giờ mình cảm thấy đời mình bình an, thư thái với thực tại vĩnh cửu nơi thiên quốc mà Chúa Phục Sinh mang lại cho mỗi người.
“Lạy Chúa, xin cho con bước đi với Ngài; Xin cho con cùng vác với Ngài
Thập giá trên đường đời con đi.
Lạy Chúa xin cho con đóng đinh với Ngài; Xin cho con được chết với Ngài, để được sống với Ngài vinh quang” (Con đường Chúa đã đi – lm. Văn Chi)
CÁT BIỂN