Vững tin cậy Chúa
(27.01.2024 – Thứ Bảy tuần III Thường Niên)
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô (Mc 4,35-41)
35 Hôm ấy, khi chiều đến, Đức Giê-su nói với các môn đệ : “Chúng ta sang bờ bên kia đi !” 36 Bỏ đám đông ở lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền ; có những thuyền khác cùng theo Người. 37 Một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước. 38 Trong khi đó, Đức Giê-su đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói : “Thầy ơi, chúng ta chết mất, Thầy chẳng lo gì sao ?” 39 Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển : “Im đi ! Câm đi !” Gió liền tắt, và biển lặng như tờ. 40 Rồi Người bảo các ông : “Sao nhát thế ? Anh em vẫn chưa có lòng tin sao ?” 41 Các ông sợ hãi kinh hoàng và nói với nhau : “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh ?”
Vững tin cậy Chúa
Trình thuật Tin Mừng hôm nay thuật lại chuyến vượt biển hồ Ga-li-lê của thầy trò Chúa Giê-su sang bờ bên kia. Lúc ấy, Chúa Giê-su đang nằm ngủ ở phía sau lái. Bỗng nhiên có trận cuồng phong nổi lên, sóng to ập vào thuyền. Các môn đệ hốt hoảng sợ thuyền sẽ bị chìm giữa trùng khơi sóng nước mênh mông. Họ kêu cầu Chúa và đánh thức Người dậy để tìm phương cách chống đỡ sóng to, gió lớn.
Thánh sử Mác-cô cho biết, chỉ một lời ngăm đe của Chúa Giê-su: “Im đi ! Câm đi !” Gió liền tắt, và biển lặng như tờ.
Tâm trạng của các môn đệ lúc đó có thể nói được là, cũng giống như ý thức sống đạo của các tín hữu Chúa Ki-tô lúc này đây:
Khi cuộc đời suông sẻ, an vui, thành đạt, hạnh phúc như ước nguyện thì chúng ta quên mất sự hiện diện của Thiên Chúa; đến khi gặp khó khăn, buồn lo, thất bại, bất hạnh thì mới tìm sự trợ giúp, cứu chữa của Thiên Chúa. Ấy chẳng qua là một lối sống đạo mờ nhạt đức Tin, nghèo niềm Trông Cậy, và chỉ lo yêu bản thân của mình.
Đời sống của các Ki-tô hữu nói chung; cách riêng mỗi người Giáo Dân Đa Minh – được ví như một hải trình. Thiên Chúa vẫn luôn hiện diện, ngay cả khi ta tưởng chừng như Ngài vắng mặt trong những thử thách, phong ba của cuộc đời. Trong những lúc như thế, tôi và anh có biết chạy đến cầu nguyện với Chúa để Ngài làm yên cơn sóng gió và dẫn đưa con thuyền cuộc đời của mỗi người chúng ta về tới bến bờ bình an hay không ?
Lạy Chúa, con xin phó thác hải trình đời con cho Ngài. Con luôn vững tin vào quyền năng Chúa quan phòng; bởi thế:
“Thư thái bình an vừa nằm con đã ngủ,
vì chỉ có mình Ngài, lạy Chúa,
ban cho con được sống yên hàn” (Tv. 4,9)
CÁT BIỂN