18 Tháng Tư 20249:08 CH(Xem: 9)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Cố LM Don Dolindo có những cảm nghiệm rất hay. Khi còn nhỏ, ngài chịu nhiều sự bách hại và khổ đau. Bằng cách nào mà ngài đã cố gắng ngửng đầu cao lên khỏi bể nước và luôn vui vẻ? Chúa Thánh Thần đã khơi nguồn cảm hứng cho ngài với lời cầu nguyện đơn sơ như sau:
18 Tháng Tư 20248:35 CH(Xem: 8)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Lúc gần đây có nhiều người biết đến hiện tượng: "Padre Pio of Naples", đó là điều mô tả về cố linh mục Don Dolindo Ruotolo. Ngài qua đời vào năm 1970, chỉ hai năm sau khi Padre Pio qua đời vào năm 1968. Ngài đang làm việc một cách hữu hiệu từ Thiên Đàng. Ngài an ủi, dỗ dành, chữa lành cho rất nhiều người khỏi chứng bịnh lo âu,
18 Tháng Tư 20247:58 CH(Xem: 6)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Có một gương sáng lớn nhất, đó là chính Chúa Giêsu. Kẻ dữ độc ác đã đóng đinh Chúa Giêsu, Con Chí Thánh của Chúa Cha ở trên cây thánh giá. Lúc đó, Satan nghĩ rằng hắn đã chiến thắng. Nhưng sự thật thì trái lại. Đó là bởi vì Chúa đã biến đổi sự dữ ấy thành sự thiện.
18 Tháng Tư 20243:58 CH(Xem: 12)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Sr. Emmanuel viết: Có một phụ nữ gõ cửa nhà tôi. Trông cô ấy thật là quá đau khổ, xuống sắc và thiểu não. Đôi mắt, đôi má và cái miệng của cô trông rất là buồn thảm và héo hắt. Cô bắt đầu kể lể về mọi nỗi thống khổ của mình.
17 Tháng Tư 20249:07 CH(Xem: 26)
https://luisapiccarreta.com/other-category/cristina-montella-sister-rita-of-the-holy-spirit-the-little-girl-of-padre-pio/ 1. Thời thơ ấu Nữ tu Cristina Montella được sinh ra tại vùng Cercola (Naples) vào ngày 3/4/1920. Khi cô bé được 2 tuổi, cô đang ở chơi nhà một người cô thì nhìn thấy một bức hình của Thánh Gerard Majella,
17 Tháng Tư 20244:44 CH(Xem: 26)
Đức Mẹ Guadalupe hiện ra ở Tepeyac, Mexico City, nước Mễ Tây Cơ từ ngày 9/12/1531 đến ngày 12/12/1531 và chữa lành rất nhiều người, dù rằng người ta đã chết nhưng vẫn được Mẹ cho sống lại.
17 Tháng Tư 20241:58 CH(Xem: 24)
Tồi vừa được xem một video clip tiếng Anh ngắn. Cậu bé chừng 6 tuổi mơ thấy mình lên Thiên Đàng. Sáng hôm sau, cậu kể câu chyện mẹ mình: -Mẹ ơi, con gặp một người chị của con ở Thiên Đàng. -Ủa, con chỉ có một người chị ở đây thôi mà.
13 Tháng Tư 20249:23 CH(Xem: 56)
Cảm nghiệm của một thanh niên làm nghề taxi: Con gặp khó khăn trong việc làm nên con quyết định làm nghề tài xế taxi.
13 Tháng Tư 20248:37 CH(Xem: 55)
“Thầy đây. Đừng sợ!” Trong tác phẩm “When All Hell Breaks Loose,” tạm dịch, “Khi Tất Cả Đổ Vỡ,” Steven J. Lawson viết, “Có thể bạn đang ở trong một cơn bão. Chúa có mục đích khi dẫn bạn vào đó. Ngài thừa sức bảo vệ bạn qua cơn bão; và Ngài có một kế hoạch, để cuối cùng, dẫn bạn ra khỏi đó. Hãy hướng mắt về Ngài!” Kính thưa Anh Chị em, “Hãy hướng mắt về Ngài!”
13 Tháng Tư 20248:26 CH(Xem: 54)
Nguồn: Spiritdaily.com 1. Có một câu chuyện kể rằng một vị chỉ huy vào cuối ngày, ông nhìn thấy mặt trời lặn trước khi ông ta có thể chiến thắng nơi chiến trường. Ông ta bèn quỳ xuống cầu nguyện với Đức Mẹ Maria để cầu xin Mẹ ngừng mặt trời lặn trong ngày hôm ấy lại để ông và quân đội của ông có thể chiến thắng. Thế là mặt trời bỗng dưng đứng lại...

CN 4322: CUỘC ĐỔI ĐỜI QUAN TRỌNG

21 Tháng Sáu 20206:14 SA(Xem: 917)

CHANMECHANCONCN 4322: CUỘC ĐỔI ĐỜI QUAN TRỌNG

Biến cố chính trị lớn nhất trong đời tôi là biến cố ngày 30 tháng 4 năm 1975. Ngày hôm ấy đến với gia đình tôi cũng có nghĩa là mọi sự thay đổi tận cùng. Hai vợ chồng thất nghiệp. Vì không biết sống bằng cách nào nên cả hai hoang mang tột độ. Chúng tôi bắt đầu cãi cọ và đổ lối cho nhau. Chồng tôi bảo:

"Lỗi tại em cả. Anh đã bảo em phải đi ngay. Em lại cứ tiếc nhà, tiếc xe, tiếc của. Giờ thì xong, cả nhà sẽ đói rã họng ra."


Tôi cũng rất thất vọng và hối hận nhưng biết làm sao bây giờ? Một nách ba con và một cái bầu 4 tháng, làm sao bây giờ? Tôi vừa học xong ngành Công Tác Xã Hội (Social Work) qua một học bổng của sở tặng cho. Bây giờ sở của tôi đã đóng cửa. Đa số nhân viên quản trị về nước Mỹ cả.
Có thể cái bằng cấp của xã hội cũ mà tôi vừa có những nếu chính quyền mới không công nhận thì sao?


Trong thời buổi tranh tối, tranh sáng và hỗn loạn, nhốn nháo ấy, tôi bèn đem cuốn sách dạy nấu ăn của bà Quốc Việt ra nghiên cứu. Thế là tôi quyết định làm bánh bao theo công thức của bà Quốc Việt để cho chồng tôi, em trai tôi và người bạn của chồng là anh Lê Chuỳ đem bánh bao ra chợ trời bán.

Khi tôi hấp chừng 50-100 cái bánh bao nhân thịt trứng xong thì ba anh em đi xe đạp ra chợ bán. Kể ra cũng khá vì các bà buôn bán ngoài chợ thương tình mua hết số bánh nên gia đinh tôi cũng kiếm được đủ tiền chợ nuôi ba đứa con, hai vợ chồng và hai đứa em. Tổng cộng nhân số là 7 người.

Anh Lê Chuỳ là người bạn thân của chồng tôi. Anh người Huế, rất hiền lành. Nhờ sự động viên tình thần của anh nên chúng tôi can đảm tiếp tục làm bánh bao để kiếm sống. Khi bán ế thì chúng tôi chia nhau số bánh để về ăn thay cho cơm. Sau đó chúng tôi vẫn liên lạc với nhau cho đến khi gia đình tôi vượt biên. Khi từ Mỹ trở lại thăm SG năm 1991 thì chồng tôi không còn tin tức của người bạn này. Hy vọng các bạn FB có thể cho chúng tôi biết tin tức của anh Chuỳ.

Vất vả một thời gian, chúng tôi bắt đầu mua thuốc lá và hàng hoá mà người ta đi "hôi của" từ các kho hàng PX của Mỹ rồi bán lại cho chúng tôi. Rồi tôi ngồi lề đường bắt đầu phơi nắng bán thuốc lá lẻ và các thứ linh tinh. Đến tối thì đi họp tổ dân phố và tổ phụ nữ. Vì lứa tuổi tôi còn trẻ nên tổ đoàn viên Cộng Sản cứ mời tôi gia nhập làm đoàn viên Cộng Sản mãi nhưng tôi kiếm chuyện từ chối.

Chuyện gia đình của dì tôi mới là đau đớn. Số là dì tôi nghe lời người ta dụ dỗ nên dì cho người con trai 20 tuổi của dì đi hoạt động với đoàn thanh niên xung phong. Sau vài năm, em họ tôi là con của dì bị bịnh sốt rét mà chết ở một nơi nào đó trong cánh rừng miền Nam. Họ chôn xác em họ tôi cách qua loa rồi mới báo tin cho gia đình. Đó là cái tang lớn. Đó cũng là nỗi đau đớn và sự hối hận đã từng dầy vò làm cho chú và dì tôi phải nặng lòng cho đến khi nhắm mắt.

Từ đó cuộc sống gia đình của chúng tôi ngày một khổ sở và bất an hơn. Trong thời gian ấy, tôi nộp đơn xin đi dạy học lại với chế độ mới. Tôi phải có giấy bảo lãnh của một người bà con trong họ thì họ mới chấp nhận và huấn luyện. Trong mấy tháng trời tôi phải đi học nghiệp vụ và chính trị thì mới được điều đi dạy học ở vùng Ngã Ba Ông Tạ, quận Tân Bình.

Cũng trong mùa hè học nghiệp vụ ây, tôi bị té ngã trong sân trường Đắc Lộ. Tôi bị trặc tay và gẫy tay, phải bó bột suốt 3 tháng. Tôi không đi xe đạp được nên đành phải đi dạy bằng xe bus. Đi hai, ba chuyến xe bus mới đến trưởng học. Thật là: "Phúc bất trùng lai. Hoạ vô đơn chí."

Trong lúc ấy, gia đình chúng tôi tạm thời chia làm hai nhóm. Chồng tôi và em trai tôi đi ra Long Khánh làm rẫy trồng bắp. Chúng tôi phải bỏ ra mấy cây vàng để mua đất làm rẫy cùng với gia đình chồng. Rốt cuộc việc làm rẫy không thành công. Tiền mất, tật mang. Hai anh em cầm cự trong một thời gian ngắn thì bỏ rẫy trở về thành phố.

Cuộc sống đau khổ và bất ổn. Chồng tôi trở về, đi ra chợ trời buôn bán thuốc tây. Anh suốt ngày lang thang ngoài chợ trời tại đường Lê Thánh Tôn và Nguyễn Huệ. Da anh đen đủi, người gầy ốm và hom hem, trông giống như một gã vô gia cư. 

Tháng 6 năm 1978, đại gia đình chúng tôi cùng nhau đi vượt biên ở Phan Thiết thì thất bại. Từ đó, chúng tôi bị mất hết vàng bạc, bị tù, bị đuổi ra khỏi nhà. Bị lâm cảnh khốn khổ. Tôi phải ngồi lăn lóc ngoài đường để bán mít, bắp và rau quả suốt ngày. Nước mắt lưng tròng. Thật là cuộc đời bi thảm mãi không thôi.

Trong những ngày tháng lâm nguy và khốn khó ấy, chúng tôi cứ bám chặt Chúa, nhà thờ và lời cầu nguyện. Dù không đọc nhiều chuỗi Mân Côi nhưng chúng tôi cầu nguyện sốt sắng để xin Chúa phù trợ và giúp chúng tôi tìm ra một con đường sống. Chính những lúc đau khổ triền miên ấy mà là lúc đức tin cứu chúng tôi. Tôi nghiệm ra rằng:


"Khi Chúa đóng cánh cửa lớn thì Chúa lại mở các cánh cửa nhỏ khác cho chúng ta."

Tạ ơn Thiên Chúa Quan Phòng! Con yêu mến Chúa vì Chúa là Cha Nhân Lành của chúng con! Amen.

Kim Hà, 21/6/2020 (Father's Day)